“Mẹ ơi, chồng con đang rơi lệ, xin mẹ hãy thương anh để cũng thương con.”
Mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng rất căng thẳng, khiến tôi khổ sở. Sau khi bố chồng mất sớm, mẹ chồng đã một mình nuôi dạy chồng tôi, tạo nên hình ảnh vĩ đại trong mắt anh. Tuy nhiên, bà yêu con theo cách ích kỷ và đối xử độc đoán với người khác. Bà luôn nghi ngờ và nhìn mọi người bằng ánh mắt tiêu cực, có thể do những tổn thương trong quá khứ. Ngay từ ngày đầu về làm dâu, tôi đã cảm thấy mệt mỏi khi bà lo lắng rằng tôi và chồng sẽ lấn lướt mình.
Sau lễ gia tiên, tôi phải tự làm mâm cỗ cúng ra mắt bố chồng, dù tay chân đã rã rời sau hai ngày tiệc tùng. Tôi mệt mỏi và lo sợ khi lần đầu giết gà, vụng về làm nước sôi bỏng cả tay. Tôi âm thầm khóc và trút giận lên chồng dù anh chỉ đứng xa, không dám giúp vì mẹ không cho. Chồng tôi yêu tôi nhưng luôn phải chịu áp lực từ mẹ, không dám cãi lời bà. Tôi hiểu anh cũng khổ sở khi chứng kiến mẹ hạch sách vợ.
Anh trở thành kẻ nhu nhược trong mắt tôi, điều này khiến anh đau khổ. Tôi cố gắng thông cảm và thay đổi cách cư xử nhưng sau mỗi lần xung đột với mẹ chồng, tôi lại trút giận lên anh. Ba chúng tôi rơi vào vòng luẩn quẩn. Mẹ chồng thường áp bức tôi vì những lý do vụn vặt, và mỗi lần gặp bà, tôi đều bị chỉ trích nặng nề. Hôm đó, tôi đã nói "Mẹ có thể nói nhẹ nhàng hơn không ạ?", câu nói đã khơi mào mọi chuyện sau này. Mẹ chồng có cách dạy dỗ rất ác, và mỗi khi tôi bị cho là hỗn xược, chồng tôi sẽ phải trừng phạt tôi theo yêu cầu của bà. Dù chồng quỳ xuống xin lỗi và nhận lỗi, nhưng mẹ chồng vẫn không hài lòng và coi đó là trò diễn.
Chồng tôi yêu tôi nhưng không dám trái lời mẹ, khiến chúng tôi rơi vào tình thế khó xử. Tôi chờ đợi cái tát từ anh và dù anh bật khóc, cuối cùng anh vẫn tát tôi. Tôi nhận ra chồng mới là người đau khổ nhất. Sau đó, tôi không còn giận anh mà thương anh hơn, vì tình thương độc đoán của mẹ anh đã khiến anh trở nên nhạy cảm và cô đơn. Anh thường tránh mặt cả tôi và mẹ để tránh rắc rối, nhưng mẹ chồng vẫn không ngừng gây khó dễ, không muốn chúng tôi hạnh phúc, thể hiện một sự chiếm hữu đáng sợ.
Khi ốm, bà không muốn con trai rời khỏi bà dù chỉ một phút, sợ không kịp nhìn con lần cuối. Tôi cảm thấy mình thừa thãi trong nhà này, chỉ mong có sự hòa hợp giữa mẹ chồng và mình để chồng bớt khổ. Khi bà yêu cầu chồng đánh tôi, tôi đã cầu xin bà vì tình thương chồng nhưng không lay chuyển được bà. Tôi không biết phải làm gì để thay đổi tình cảnh này, cảm giác như đang sống ở một thời kỳ khác, và mọi nỗ lực của tôi chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Liệu chúng tôi có phải sống trong đau khổ mãi không?


Source: https://afamily.vn/me-oi-chong-con-dang-khoc-xin-me-vi-thuong-anh-ma-thuong-con-20150427042926317.chn